Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện. Rồi lại sợ hãi, ân hận, hối lộ nó đừng mách.
Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế. Tôi từng (và vẫn luôn) phân vân, mặc cảm trong cảm giác lợi dụng nghệ thuật. Bây giờ ít thấy người ngủ dưới mái hiên.
Hoặc… Nói chung vậy thôi. Tôi cứ đứng đó, trước cửa đồn các chú, nghĩ ngợi miên man, chẳng biết để làm gì, chẳng lo lắng hay hồi hộp gì. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.
Em sẽ lo cho số phận con Dã Tràng mà em cho mình quyền định đoạt. Chúng tôi cùng đi bộ đi học và cùng đi bộ về. Bà chị bảo tin vào năng lực của tôi và cần người có nhiều ý tưởng, sẽ làm việc a này, b này, c này… Tôi không còn đủ hồn nhiên để hãnh diện hay tự hào hay rơi nước mắt vì lại thêm một người hiếm hoi không đánh giá mình quá kém.
Họ cần chấp nhận một sự thật chính đáng và đơn giản: Hãy để bạn sống như chính bạn. Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Bởi vì, lúc này, lòng tôi dường vô cảm.
Thế đã là tốt lắm rồi. Ngồi im, chép bài, ra chơi thì vẽ hoặc đọc truyện. Nhưng Hóa quả là một nỗi sợ đeo đẳng suốt thời cấp III, dù chuyển sang lớp Văn học nhẹ hơn rồi.
Nên cứ phải từ từ từ từ. Có thể em muốn thế trong những lúc cô đơn. Lại không đủ minh mẫn để xử lí những vụ tiếp theo.
Hoặc là nằm đó mặc nỗi tuyệt vọng đè lấp cơn đói khát cho đến khi nào chết. Nhưng bác nói: Bật dậy nào. Một vài người cùng đội bóng, một vài người lạ.
Đối xử hiền hòa với nhau nhưng đầy xao lãng với thời cuộc. Tại sao mình lại phải đóng kịch hả? Tại sao? Đừng hòng! Ta cứ vác cái bộ mặt tỉnh bơ này ra. Một người theo ngành sư phạm sẽ không còn ấp ủ ước mơ ươm mầm trẻ thơ.
Bảo: Con học tối thế, bật đèn lên chứ. Em ngủ từ mười giờ nên không rõ. Và chưa thấy phải thay đổi.