Không để mất một phút, ông lại ngay đường Wall Street thu hết thảy những tài liệu về người sáng lập và ông chủ hãng hiện tại. Nhưng vẫn quyết chí học, học một mình. Còn không thì nền nhớ rằng, loài người không phải luôn luôn có lý trí đâu.
Rồi một đêm, ông nảy ra một ý. Đành rằng bà là người đẹp nhất thế giới. Ông biết rõ những nguy hiểm tại khám Sing Sing và chức đó không vững vàng gì; muốn yên thân phải biết theo chiều gió của chính trị.
Tôi quyết định kích thích óc tưởng tượng của ông. Thiệt là nhục nhã, tôi giận lắm. Bà la lên: "Cháu ruột! Phải, cái thứ cháu nó chỉ mong già này chết để chiếm xe hơi của già? Không khi nào già để xe Packard này về tay chúng nó đâu!".
Ông đắc chí lắm về chỗ có quyền hành như vậy. Ông nói: "Mình, anh cưới mình chỉ vì của cải mình thôi. Vả lại không phải chỉ một bức thư đó được cái may mắn bất ngờ đó đâu; cả chục bức thư khác cũng thành công vậy.
Bạn nên đặt những câu vấn mà ai cũng say mê đáp: tức như những câu hỏi về đời tư hay đời công của họ, những thanh công của họ. Chúng tôi không quên ông. Nó đã làm cho tôi bớt tự phụ, đã cho tôi một bài học tốt.
Cái đó cũng là sự thực nữa. Black đã không giận dữ, chửi, dọa, áp chế, mắng họ là cộng sản, mà lại còn nịnh họ nữa, khen họ trên mặt báo rằng họ có thái độ ôn hòa. (Gởi ngay cho ông! Cả gan thiệt! Cũng không thèm thêm câu: nếu không làm phiền ông nữa!)
(Bạn nên để ý rằng, trong đoạn cuối đó, hai chữ "tôi" và "ông" quan trọng khác nhau. Hãng chúng tôi cũng có thể lầm lộn được lắm. Anh dắt bốn người phụ lại hầu khách chứ không phải một người như thường lệ.
Thế mà đáng lẽ gây với ông ấy, tôi lại cám ơn ông! Tôi hứa với ông xóa nó đi vì "một người ngăn nắp như ông, tính toán mỗi một cuốn sổ tất là ít lẫn lộn hơn các viên kế toán của tôi phải tính toán sổ của cả ngàn khách hàng". - ồ! Con vật nhỏ này mà làm hại gì ai được? - Dạ, nhưng nó có thể cắn chết những con sóc được! - Thôi thầy, đừng làm lớn chuyện! Bây giờ tôi chỉ cho thầy. Rất khôn khéo và lễ phép, ông không bao giờ chỉ trích việc nhà cửa hết.
Kẻ thù dữ tợn nhất về chính trị của Disraeli là Gladstone. ít tháng trước khi quy tiên, cụ cho chúng tôi coi một tấm hình chụp ba chục năm về trước. Nhưng tôi chưa thấy phòng làm việc nào lót ván đẹp bằng phòng này.
Tôi tự nhủ: "Ráng làm vui cho anh chàng này một chút, làm cho y nở một nụ cười. Có lòng ham muốn học hỏi và thi hành những định lệ chi phối sự giao thiệp giữa loài người với nhau. Nhưng lời tuyên bố của ông Adler quan trọng tới nỗi tôi phải chép nó lại lần nữa: