Thế hệ chúng tôi, cũng đang thế, dù gặp nhau hàng ngày. Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục.
Cả nhà bảo: Trật tự ở Hà Nội làm tốt hơn. Họ ngắm nhau hồi lâu. Đúng vào lúc họ cần một niềm tin.
Hoặc có người vỡ mộng tươi đẹp. (Và sau này, có lẽ còn bị nó ám ảnh vào một trong những bài thơ đầu tiền về một đứa trẻ khác). Nhưng trong đời sống thì tôi dễ phức tạp hoá vấn đề.
Dành thời gian cho nhiều việc chả ra việc gì, tôi vẫn là một thằng anh không xứng đáng (chừng nào nó chưa hiểu tôi) vì không quan tâm đủ đến nó. Và họ vẫn gọi: Ngheo! Ngheo! Và tha thứ cho những cái không hay của nàng.
- Vì ông không còn sự lựa chọn nào khác. Sống trong tục tĩu, người ta đâm quen, còn bắt chước theo để ai cũng như ai. Đó đơn thuần là những mối quan hệ mà ai không may thì gặp phải và làm bạn bè với bạn thôi.
Nó nhét vào cặp, cái cặp là lạ, và bảo có khá nhiều thư trả lời. Là oang oang toàn thứ mình không biết. Để tránh những hận thù.
Đời, nghệ thuật, người… thật luẩn quẩn. Mà mai sau, con cái họ sẽ lặp lại và phát triển thêm. Dù như thế có nghĩa là lớn đầu rồi mà tôi vẫn chẳng tàn nhẫn được mấy.
Chúng đã quen hếch mặt với những sự khúm núm và dè dặt. Và đôi lúc bạn muốn thế chứ, để thoát khỏi trạng thái dồn nén. Nhưng rồi khi có thêm nhiều vết thương và nhiều sẹo, bạn thấy cũng được thôi.
Thế thì nên trở thành một chú chó ngao nữa của tôi. Hôm đó trời mưa to vừa tạnh. Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình.
Để không đọc với chỉ sự chăm chăm so sánh bạn hay những nhân vật trong truyện với nhân vật ngoài đời để gật gù, cay cú, lợi dụng trả đũa hay kết tội. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Hoặc bác sẽ chỉ đọc một chút và gập lại ngay, bác sợ, không thèm đối diện với thứ tà mà, đại nghịch bất đạo này? Cái thứ mà bạn đã cố viết một cách bình thường, chân thật và kiềm chế nhất.