Ta cảm thấy quá mệt mỏi và bất lực. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Đừng nhầm là chúng tôi lạnh với nhau.
Ví với sự nín thở hợp lí hơn là một con chim bị treo cổ giữa mênh mông không bến đỗ chỉ có thể sống chừng nào còn vỗ cánh. Bên tai loáng thoáng những điệp khúc trong bài hát làm người của bác. Một cái gì đó kinh điển.
Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Bạn chả có tập luyện căn bản gì cả. Khi một khoang được lấp đầy thì hành động thiện hoặc ác sẽ xuất hiện.
Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật. Khi hắn không lựa chọn khinh bỉ đồng loại, hắn cần sự tha thứ của họ. Kết quả đợt điều trị này chưa biết ra sao.
Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn. Sẽ đứng ngoài luồng đường to, chĩa ống kính vào những con người sống đời ấy và lưu lại những hình ảnh thú vị.
Cả buổi tôi mời anh chàng ba cái kẹo nữa, anh ta từ chối cái cuối cùng. Ví dụ như dùng khi lúc anh họ kể về bạn trong bữa cơm: Anh em nhà thằng này cứ tắm xong là lấy quần áo sạch lau người, mà khăn tắm thì có. Ở những thời điểm bắt đầu trưởng thành, tôi thi thoảng nghĩ đến cảnh mình đứng giữa một đoàn xe phân khối lớn của bọn đê tiện, bên cạnh là một người bạn gái.
Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi. Cũng như thừa sức chỉ ra sự tàn nhẫn của môi trường xung quanh một cách cay nghiệt hơn. Chơi là lừa tất cả mà khiến họ tin, là tin tất cả dù họ luôn lừa, là khiến họ cảm thấy bị lừa bị hoang mang dù họ phải tin.
Ông anh cũng làm theo. Một bữa cơm tối, bố mẹ cãi nhau, bố đập tan mâm cơm. Mẹ: Em cảm ơn các bác đã lo cho cháu.
Tác phẩm Bật dậy nào. Bạn hiểu tại sao mà nhiều khi những con người ở đây cãi vã hoặc cáu gắt vì những chuyện đáng ra phải nhẫn nhịn hoặc chẳng đáng lưu tâm. (Cái ý tưởng trước đó là con mèo trong tivi câu cá trong bồn đời).
Bố mẹ xử lí tôi đã mệt rồi nên chắc chẳng còn hơi đâu uốn nắn từng lời cho nó. Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Và nhiều lúc không còn khả năng đè nén được biểu hiện của sự yếu đuối hay hồn nhiên bị giam hãm bởi định kiến từ chính mình.