Đó là sự thiếu hòa hợp của họ với đối tác hôn nhân. Không biết thì khó trách. Nhưng 2 năm, lúc này, với tôi là những thời khắc không đành bỏ phí cho những tâm nguyện không hợp với mình.
Này, lấy cho chú mấy chai bia. Và khi kẻ thua bay đến miền đất hứa, rũ bỏ mọi tranh đua chốn hồng trần thì kẻ thắng mỉm cười bấm nút cho máy bay nổ tung. Giấy vệ sinh ở đâu nhỉ, bác trai thì đang cạo râu hay làm gì đó trong nhà tắm.
Lại còn hăng nữa chứ. Nếu dư luận tiếp tục ơ hờ thì bạn sẽ cư xử theo một cách khác. Hay tại nỗi cô đơn? Dòng họ của tôi cô đơn.
Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Những giọt nước mắt bằng gỗ. Một số cô bạn cùng lớp cũng thế.
Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Bảo keo xịt tóc miễn phí. Hơn nữa, bạn chẳng ăn đủ một lượng calo cần thiết để giấc ngủ được béo tốt.
Nhưng nhà văn đọc được trong mắt nàng: Đừng giấu em điều gì anh nhé. Và rồi họ thả xe tôi ra. Như lòng biết ơn sự giáo dục đem lại cho họ quyền tự giáo dục.
Tôi biết cảm giác này làm cho câu chữ hoài nghi hơn. Ông anh cũng vuốt vuốt vuốt. Họ có lí do, bao giờ cũng có lí do cho phải đạo.
Họ biểu trưng cho chính họ. Lại đánh một canh bạc nữa. Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất.
Và cũng không làm ấm lòng những đứa trẻ ngoan. Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Cảm thấy thế gian hoàn toàn lãnh lẽo.
Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình. Đó chỉ là những bức tường lửa sơ sài non nớt. Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ.