Anh cảm thấy mình không còn thật lòng với nó nữa. Chẳng phải họ đang tìm đến những sự thoải mái cho nhau như mong muốn của tôi đó hay sao. Thi thoảng vẫn bình luận vài câu.
Sáng nay, vừa ăn mỳ bạn vừa xoa xoa cái ngực ran rát. Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Cũng vì ít trải qua mà tôi chưa đủ hiểu họ để làm họ có thể hiểu lại tôi.
Bác tôi bảo: Chào chú đi con. Đầy đủ vật chất nhưng tự cô lập, thiếu căn bản nhận thức, gần nhau nhưng không hiểu nhau. Vừa lo lắng, vừa háo hức.
Người ta có chuyện để bàn tán về ông chủ tập đoàn nổi tiếng chết vì đột quỵ. Người giàu làm khổ người nghèo, người nghèo cũng làm khổ người giàu. Đêm nay viết, ngại thay bút mới.
Tự nhiên trong não mình văng vẳng điệu nhạc: Người nghệ sỹ lang thang hoài trên phố-Bỗng thấy mình chẳng nhớ nổi một con đường Cũng có thể là khuôn mặt cũ. Cái ủng đó mới dẫm lên mặt chân đế vuông vuông ghép bởi ba miếng nhựa.
Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Khóc sau hoặc trước mỗi chu kỳ lột xác. Người ta mang nó đi như một mẫu vật tượng trưng cho thảm họa chiến tranh.
Chẳng mấy chốc mà bốc hơi tan biến vào trời đất trong cái dào dạt ấy. Nó chỉ chuyển hóa từ dạng này sang dạng khác. Ngồi rảnh mà giở cuốn từ điển ra bịa nghĩa từng từ cũng được ối.
Kẻ đang viết cũng có thể là một quân cờ thí trong đời sống. Không, cháu không phản đối, con không phản đối. Thằng em ngồi bên phải tôi.
Để tránh nguy cơ nước mắt có thể trào ra và mẹ trông thấy, tôi chống tay vào thái dương để che. Nhưng anh vẫn muốn trả thù em. Thiu thiu chứ không sáng choang lõa lồ đôi mắt như khi ngửi thấy mùi kim khí trong những cục từ.
Và trong những khoang tàu kia đang diễn ra những gì? Chắc là có một chủ tàu đang chửi kẻ yếm thế: Mày ngu như lợn. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công. Đốt xong thấy người hơi nhẹ.