Quan điểm của tôi hoàn toàn ngược lại! Chúng ta đang nói nhiều hơn bao giờ hết, và bằng nhiều cách thức hơn bao giờ hết. Tất cả chúng ta đều có ông bà, cha mẹ. Mà từ nào cũng chỉ có một âm tiết: Có.
Đừng bao giờ ngắt lời người khác chỉ vì nóng lòng muốn kể một câu chuyện vui nào đó của bạn. Nói chuyện với vợ của bạn mình mà giả định rằng Nếu tối nay chồng chị đi chơi với ai đó… thì quả là thiếu tế nhị! Giả định kiểu này có thể dẫn đến kết cục thảm hại là bạn sẽ nhận được cái tát trời giáng từ bà vợ, chưa kể sau đó tới lượt ông chồng tính chuyện phải quấy với bạn nữa. Chỉ cần cho tôi biết ở đâu và khi nào.
Mấy ai biết rằng đã có những lúc tôi chẳng biết nói cái gì… Giờ thì có lẽ Boom-Boom đã yên tâm vì không còn thấy mắc nợ tôi nữa. Một ngày nọ ở đài phát thanh, người quản lý câu lạc bộ Miami Shores Rotary gọi điện cho tôi.
Đó là giây phút tự hào nhất trong cuộc đời tôi. Dẫu ông vẫn luôn cố gắng pha trò khi nói chuyện nhưng không thành công như người khác. Mà thật lòng chúng tôi cũng không đứa nào dám nói với mọi người rằng đây chỉ là một trò đùa.
Đến ngày nay thì cuộc trao đổi của họ quả đã trở nên bình thường rồi đấy. Mỗi người đều có ý kiến riêng của họ. Nếu không bình tĩnh, tự chủ được thì nó sẽ khiến ta làm những việc ngớ ngẩn và tai hại vô cùng.
Rút lui có trật tự khi lại thấy vị diễn giả kia lên trên sân khấu. Bạn thấy đấy, rèn luyện là cách duy nhất để có được năng lực thực sự, cho dù bạn có năng khiếu bẩm sinh hay không. Họ nghĩ tới gì, nói tới gì, đề cập ai, đều là những kinh nghiệm đa dạng được rút ra từ đời sống thường nhật.
Lần nọ trên radio, tôi hỏi một khách mời rằng: Ông có mấy con rồi?. Ngay tôi cũng cho rằng việc này rất dễ… thất bại. Tôi đến bắt tay anh ta và, ôi trời, bàn tay ấy ướt sũng mồ hôi.
Kể từ đó mỗi lần nghe lại ca khúc Remember?, tôi đều thử khám phá ra những cảm xúc khác lạ, một nét hay mới nào đó. Thật không dễ dàng để viết một cách ngắn gọn và cô đọng. Việc dùng từ chính xác phần nào thể hiện trình độ hay quan điểm của người nói đối với xã hội nói chung.
Câu chuyện này xảy ra hơn ba mươi năm trước, và cho tới bây giờ tôi cũng không hiểu vì sao lúc đó đột nhiên tôi lại nói thế này: Đề tài là tương lai của ngành thương thuyền nước Mỹ. Sự khôi hài là một trong bốn yếu tố quan trọng để anh thu hút khán giả và cả tôi nữa. Với tôi, ngôn ngữ điệu bộ cũng giống ngôn ngữ nói vậy.
Tôi hỏi khán giả họ sẽ như thế nào nếu rơi vào tình huống của tôi. Thế là âm thanh êm dịu do tôi tạo ra chiếm vị trí độc quyền. Một trong những bài nói dài nhất lịch sử nước Mỹ, là bài nói đầu tiên trước công chúng của cựu tổng thống William Henry Harrison.