Con gái cả sắp lấy chồng, con gái út mổ ruột thừa còn nằm viện, chuẩn bị hàng bán ngày 20-11… Lại còn thằng cháu ngỗ ngược quỉ quái đội lốt trẻ em mắc những bệnh vô phương cứu chữa vì có phải bệnh đâu. Mãi rồi bạn mới nghĩ ra phải bịt tai lại và quả nhiên là nó dứt. Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá.
Cũng thành thói quen rồi. Chúng ta không nhận ra hoặc lờ đi chúng ta sẽ tiếp tục lặp lại vết xe đổ hay bi kịch ấy trong gia đình mới của mình. Liếc thấy mẹ có dừng chuột hơi lâu ở câu: Mẹ ơi, con thèm nghe mẹ mắng, mắng yêu.
Họ đã bị những kẻ đứng trên và tuổi tác biến thành những nhà giáo điều, cái mà tuổi trẻ họ đã từng bất bình. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước. Tôi chỉ thấy rầu rĩ.
Bạn mà cứ yên tâm chịu ơn của họ, yên tâm làm những việc mà họ xin cho thì rồi bạn sẽ chỉ thấy nhục và khinh bỉ mình khi viết những dòng này. Đơn giản bởi đời sống vốn dĩ đã quá tàn nhẫn. Để không bao giờ khuỵu xuống cả.
Câu chuyện này tôi gửi đến bạn. Nếu bạn tin vào những điều trên, là một người không tốt hay một kẻ phân vân trước ngưỡng cửa thiện-ác, bạn sẽ yên tâm mà ác. Cô giúp việc bảo mẹ anh dặn vào bác, bác phải vào viện.
Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Còn ta, ta tầm thường thôi, cứ cá nhỏ mà ta cho vào chảo rán. Ông có thể bắt ông cụ chết theo cách ông thích.
Bất cứ thằng con trai nào cũng đầy máu nóng. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Tôi muốn đâm vào đâu đó.
Căn bản cũng xuôi xuôi sau khi đọc một số cái tôi đưa. Tại sao phải mệt thế nhỉ? Hóa ra trong những lựa chọn diễn đạt nội tâm, vì lười tra từ điển định nghĩa hoặc không mấy tin tưởng vào chúng (những từ nhạy cảm, chúng đã được định nghĩa chung cho cả thế giới đâu), hắn hay bị lẫn lộn giữa sáng tạo, nghệ thuật và đời sống. Thường thì trí tưởng tượng đã nhàm không đem lại nhiều xúc cảm.
Bác là bác rất không hài lòng. Không thanh minh rằng việc bạn làm dường như đơn độc nhưng bên cạnh tiếng nói của riêng mình, bạn muốn đại diện cho tiếng nói khó định hình trong lòng họ. - Ông cụ tôi bị liệt toàn thân.
Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông. Nhưng bác ta không tin. Nhưng không phải sở thích.