Nó cũng như tình yêu thương. Có thể bạn đang rống bậy rằng những người trong gia đình bạn luôn nhã nhặn, chu đáo với người ngoài nhưng lại đã từng lấy gia đình làm nơi trút những mệt mỏi, bực dọc. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối.
Hừ, chúng tôi ngồi cạnh nhau như hai khúc gỗ. Như cây bút không mực viết hoài lên trang giấy trắng. Con nghe lời bác nào.
Tôi về, cũng đỡ in ít. Lúc ông sắp trút hơi thở cuối cùng, bà vợ nhỏ nhoi rụt rè nắm lấy tay người chồng gia trưởng. Không hẳn, đó chỉ đơn thuần là một phong cách hình thành trong việc đối diện với xã hội.
Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân. Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Đừng nhầm bạn với tôi.
Rằng: Sự lười biếng ấy khiến trẻ con khổ. Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc. Tự giác làm một số việc.
Là những nguyên cớ để bạn tha thứ, tha thứ mãi mãi. Hơn nữa, một sinh viên đã nghỉ học non một năm và không có nề nếp. Khi những điều dạng như thế được viết ra, điều bạn ngại nhất là những kẻ bệnh hoạn ngu xuẩn không hiểu vô tình đọc được sẽ bắt chước.
Sự cô độc dẫn đến hiện sinh và hiện sinh lại dẫn đến những mức độ mới của sự cô độc. Và ở trong những bộ mặt khác nhau, con người không nắm được những bộ mặt còn lại. Nhưng chắc chắn nó sẽ làm những trái tim biết rung động rung động.
Rồi lại mặc cảm mình luôn cũ trong công việc sáng tạo. Nó vẫn đang phải chứng minh. Họ nỗ lực vì điều đó.
Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Các cô gái câm thường nói rất nhiều bằng trí tưởng tượng của người khác. Bằng cách hiểu nó và để nó hiểu mình.
Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Mọi người đều gọi đó là thói chậm chạp, sức ì, thiếu bản lĩnh.