Trên lề đường là những hàng quán chộn rộn người bâu đầy. Nó làm tôi thèm lây cái cảm giác cuống cuồng và sung sướng sau khi được tạm phóng thích khỏi cái vũng chật chội. Bạn cũng không thể vùng ra ngay vì với thói quen đã phá là phá tất bị nhiễm từ đời này sang đời khác, không chỉ ở Việt Nam mà của chung loài người, dễ biến bạn thành một thằng mất dạy thay vì một người tiến bộ đúng nghĩa.
Như người đầu bếp thiên tài mất hết khứu giác, vị giác. Vì bạn có là thiên tài (thơ) hay không, với họ, không quan trọng. Tôi nhìn lại cái bài toán mà nghi ngờ sao dễ thế, hóa ra mình nhầm dấu, kiểm tra lại là sửa được ngay.
Tưởng hay ho, lễ nghĩa nhưng thực ra chả văn minh tí nào. Ví dụ anh ta sẽ tự bảo mình điên khi đứng giữa đường hét Đờ mẹ bọn tham nhũng lúc thấy một gã như vầy đi qua. Họ kinh doanh khách sạn.
Cặp giò kia phàm tục quá. Xin lỗi em, xin lỗi các con. Luôn được vận động, luôn được tiếp xúc.
Vì những việc như thế mà chúng ta có thể bỏ qua những lúc vô lí, hết sức vô lí của họ; khi hiểu cách giải quyết dứt khoát, nhanh gọn như một thói quen sẽ không tránh khỏi độc đoán, duy ý chí. Nguy cơ đội bạn ghi bàn thì nín lặng, im phăng phắc. Bây giờ là 12h26 đêm.
Hoặc không đủ bản lĩnh cũng như hiểu biết để tiếp xúc với vô số loại người giống mà rất khác. Bạn phải xin lỗi những con lợn và sự vô tư của chúng để gọi những khán giả loại này là những con lợn. Vật chất? Bạn đâu có.
Nếu không có một lực đẩy cực lớn. chờ được về nhà lấy giấy bút trốn vào một khoảng không ai quấy rầy Nào ngờ cô bé kia thấy tôi vắng cả buổi liền cung cấp tin giật gân ngay.
Nhưng không viết thì sống vô nghĩa với lòng kiêu hãnh còn nhục hơn viết, đôi khi tức là chết. Cái giấc mơ nó mất đi thì thôi. Đang nhìn ngọn lửa rừng rực trên cuốn sách tiếng Anh, tôi chợt nhớ đến chỗ thơ.
Chúng tôi làm theo luật. Và trở lại chiếc bàn bé nhỏ kê ở góc phòng… Bác ta cũng sẽ trắng bệch, hoảng loạn theo.
Máy ảnh thì kiếm được nhưng chụp đẹp thì không rành. Nên khi tỉnh hẳn, bạn vừa thấy sướng vì thoát nợ, vừa thấy tiêng tiếc. Bây giờ, hãy trở lại là bạn.