Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ. Thằng em ngồi bên phải tôi. Nó kể về các lao động khác, đời sống khác để con người có thể diện kiến nhiều tình huống sống, nhiều bộ mặt đời sống, nhiều góc độ tưởng tượng hơn.
Tôi nhớ có lần đi học về, rủ chị từ Thanh Xuân vào Hà Đông ăn giỗ. Giữa hiện thực và huyền ảo. Mẹ: Chắc con lại ghé đâu chơi chứ gì.
Bật dậy ngay là tỉnh thôi. Còn bình thường thì họ rất dễ ăn dễ ngủ. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.
Chưa từng hỏi và chưa từng ai trả lời. Ông anh bảo không khí mờ ảo nhỉ, như sương mù, khó thở hơn bên kia. Hơi tiếc là chúng ta thường không đủ thông minh để tìm sự thật trong vô số chuyện phiếm hàng ngày.
Càng xa em ta càng thấy yêu em. Rồi lại đây ngủ bên em. Cái cuối có phần họ nói đúng.
Mình không khổ nhưng người ta lại khổ. Nhưng bạn nghĩ đó không phải là bản lĩnh của thằng đàn ông. Bác ta không tin đâu.
Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Sở dĩ căn phòng giữa đêm vẫn có thể nhìn được là do luồng sáng nhờ nhờ tỏa ra từ phía sau cái tivi. Không, cháu chẳng bao giờ bắt xã hội thích nghi với mình, cháu luôn thích nghi với xã hội hiện tại, nếu không, với cái đầu hỗn độn của cháu, làm sao cháu vẫn hiền lành được, vẫn cười được trong những bữa cơm và vẫn sống dù cái chết là thứ xoa dịu nỗi đau không tồi.
Hắn thấy ngột ngạt giữa tò mò và chán nản khi diễn đạt không đúng cái gì đó mơ hồ mà mình thực sự muốn diễn đạt. Và cũng như bà nội tôi, chả để ai bắt nạt. Trong khi anh đang nhủ lòng đi đến những biến chuyển mới.
Họ nhìn vào sự lên mạng, sự viết, sự đọc truyện, sự đá bóng của bạn. Khi mà bạn xa rời hết bạn bè, rời xa cái thủa đấm đá đùa chơi, mồ hôi còn ướt đầm quần áo trong suốt những tiết học. Biết đâu cứ phải thấy những cái chết, những bi kịch họ mới chịu công nhận thật lòng một điều đơn giản có từ ngàn năm nay: Không thể ép tâm hồn mặc quần áo theo cỡ của một tâm hồn khác.
Đôi khi tôi mặc cảm vì sự mâu thuẫn và âm thầm chống đối này. Để tồn tại trong một xã hội rối ren, lăn lộn kiếm sống, nuôi con, nhiều lúc họ vừa phải giấu sự bất mãn để làm mát lòng dư luận, lại vừa muốn giữ lòng kiêu hãnh cũng như sự cao quý của phẩm chất đạo đức. Ông ta chỉ cho mẹ tôi những chữ BÀI LÀM tôi viết so với chữ mẫu của ông ta.