Có lần Bernard Shaw nói: "Dạy người ta thì người ta không bao giờ đọc hết". Bạn có thể tưởng tượng một người đi bắt tay những anh phu vác, tỏ lòng thương hại những người làm trong bếp nóng như thiêu và khen chó của người, bạn có thể tưởng tượng được người như vậy mà chán chường hoặc ưu tư và bị bệnh thần kinh được không? Tất nhiên là không. Người này khi làm cho hãng, tính toán chi li, cẩn thận lắm, nhưng với túi tiền riêng thì.
Nếu bà ta hỏi câu gì thì ông rút cổ, đáp: "Người Mỹ. Từ đó tới nay, tình hình con người có lẽ khá hơn chăng? Ta cùng nhau xét thử coi nào: Hơn nữa tôi chẳng bao giờ rảnh để đối đáp với ai, và cũng chẳng ai bắt tôi phải để tâm thù".
Tôi tin bây giờ tôi đã nhận được chân giá trị của đời sống. Ngoài ra, tôi thường được mời đến dự những bữa tiệc kéo dài đến khuya, hoặc khiêu vũ hay cưỡi ngựa dạo dưới ánh trăng. Tôi sợ hãi, không biết nên làm gì, nước mắt chảy ròng ròng.
Chính vì vậy mà tôi bắt đầu mất ngủ". Muốn tránh sự mệt mỏi và những nỗi ưu phiền, ta phải biết tĩnh dưỡng ngay khi thấy mình sắp mệt. Nhưng không ai chịu nuôi tôi và em tôi hết.
Nhận được, tôi đọc hồi âm cho cô thư ký chép liền". Bây giờ, nghĩ lại, tôi có thấy sung sướng đã quyết định như vậy không? Gaynor là một người như vậy.
Ông mê man nằm trên sàn. Bài diễn văn của Lowell Thomas để giảng hai khúc phim đó, đầu đề là: "Theo gót Allenby ở Palestine và Lawrence ở Ả Rập", được hoan hô ở Luân Đôn và khắp thế giới. Có người nói: "Điều đó dễ lắm.
Vậy muốn diệt tật hay lo, để nó đừng diệt ta, bạn nên theo quy tắc này: Thưa với bà: "Thưa cô, dượng làm mất mặt cô như vậy, quả là dượng có lỗi; nhưng thành tâm xét, đã gần nửa thế kỷ mà cô vẫn càu nhàu về chuyện đó hoài, thì cô còn vô lý hơn dượng lắm nữa". Đó chính là ý kiến của nhà chuyên môn.
Bà còn viết một tiểu thuyết nhan đề là: Lỗi tại ai? Trong đó bà tả ông như một con quỷ còn bà thì như một người chịu cực hình vậy. sao màu mờ, loé thế này? Ông không còn trông rõ hình thêu trên thảm nữa. Tôi viết thư xin việc ông chủ cũ của tôi là ông Leon Roach ở Công ty Roach-Fowler và được cử làm lại việc cũ.
Khi rán kiếm sự kiện, tôi làm như thu thập nó không phải cho tôi mà cho một người khác. Ông thấy bà công nợ thì sinh lo lắng. Ông mất óc phán đoán tới nỗi đòi bắt giam Balestier, để xảy ra vụ kiện sôi nổi.
Nhưng hồi ấy ông nghèo tới nỗi phải dùng một cái lẫm chứa cỏ khô làm phòng thí nghiệm. nhưng bây giờ tôi thấy sung sướng ngoài ước vọng của tôi. Những lúc ấy chỉ có cách cầu nguyện.