Vậy thì từ hy vọng là có cần thiết hay không? Hơn nữa, người ta sẽ hiểu câu nói của bạn theo một ý khác. Tôi luôn cảm thấy hãnh diện khi khoe với mọi người rằng: Cộng sự của tôi là Bob Woolf. Cha là người mà tôi gần gũi nhất.
Ông ta nói lại một lần nữa: Anh thật sự rất tuyệt vời, chàng trai ạ! Thứ nhất, là tầm quan trọng của sự chuẩn bị. Khi tham dự một bữa tiệc thì lại có vô vàn tình huống, vô vàn đề tài để nói.
Thế là tôi lọt xuống luôn. Remember? Remember you vowed. Ngày nay người da màu đứng đầu ở rất nhiều lĩnh vực, đặc biệt trong thể thao.
Để hồi tưởng lại về lúc sinh thời của người quá cố. Một người rất nhạy bén và luôn quan tâm sâu sắc đến những câu chuyện kể, những suy nghĩ cảm xúc của các vị khách mời. Chúng tôi chuyển sang đề tài về nỗi sợ hãi.
Joe đi cùng với Bill. Một ngày nọ ở đài phát thanh, người quản lý câu lạc bộ Miami Shores Rotary gọi điện cho tôi. Chúng ta cần ghi nhớ điều này.
Một con người tài năng hết lòng đam mê nghề nghiệp. Không có gì khiến người ta cảm thấy khó chịu hơn khi suốt bữa tiệc phải nhúc nhích trong một cái bàn chật hẹp. Họ sẽ không nói! Và ta sẽ phải độc tấu với những câu hỏi không có câu trả lời đúng nghĩa.
Ông là một người hùng trong tâm trí tôi, là người mà tôi luôn ngưỡng mộ. Nếu kể về việc bạn đã tức điên lên như thế nào khi người nhân viên ở ga xe lửa không chịu giúp bạn chỉ vì anh ta đã hết ca làm, anh ta còn bảo bạn hãy chờ người khác giúp, tức là bạn đang châm ngòi cho một cuộc trò chuyện có nguy cơ… không bao giờ kết thúc. Xã hội ngày càng thay đổi, có những giá trị hay đánh giá đã lỗi thời.
Người nói quá nhiều sẽ bị nhàm chán, hoặc có thể phải trả một giá đắt: Đánh mất sự tín nhiệm. Andrew có hai ông bà nội và hai ông bà ngoại, anh rất thương kính ông bà và luôn gần gũi trò chuyện với họ từ thuở nhỏ. phải không? Dạo này cô bé ấy học hành ra sao?
Nhưng tôi lại nhìn vấn đề theo một khía cạnh khác. Chúng tôi đã không hoảng loạn hay bị động. Ấy vậy mà khi bước vào phòng phát thanh, tim tôi cứ đập thình thịch.
Vì sao tôi biết? Vì nó cũng vừa mới giúp ích cho tôi. Trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ sáu mươi của tôi (bữa tiệc mà mấy người bạn tôi đã gọi là Kỷ niệm lần thứ năm mươi cái ngày Larry King tròn mười tuổi!), chúng tôi đã cùng nhau ôn lại những tháng ngày thơ ấu dấu yêu ở Brooklyn. Lời khuyên của tôi về vấn đề này là: Hãy để tâm tới việc sử dụng ngôn ngữ đôi mắt của bạn thay vì chỉ biết nói và nói huyên thuyên nhưng vô cảm.