Và có phần nào vì sắp tới Sea Games 2003, Tây sắp đổ về? Nếu không thì sao đến tận năm 2003 này mới đẩy mạnh. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu. Hoặc lúc phấn khích.
Ác cảm với những từ nhân loại, đạo đức (và những gì mà nghĩa của nó hoàn toàn vô tội) xuất phát từ ác cảm với những nhà đạo đức giả hay nói đến sự vì nhân loại. Em sẽ suy tư về đời mình từ đời nó. Tôi bảo than cũng là nhập ngoại.
Họ ngắm nhau hồi lâu. Hắn muốn một sự bình thản khác với tàn nhẫn, vô cảm. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân.
Cho đến bây giờ vẫn thế, họ vẫn luôn chứng kiến tôi nằm ườn, viết lách, gõ, và đi đá bóng. Hơi buồn cười, bị hại cần sự tha thứ của bị cáo. Khi bạn viết, cứ có một người đến gần là bạn phải gấp lại.
Con chào bố mẹ đi rồi lên học bài. Tối, bạn đèo bác vào viện. Hoặc những việc bùng nổ sự bất mãn hơn thế.
Nếu lỡ bị lịch sử nhớ mặt thì cũng đành chịu. Và nàng mỉm cười với ta trong cơn đau. Bạn bắt đầu tưởng tượng: Cuối cùng thì những cơn mệt tích tụ đã quật ngã bác? Hay bác biết bạn không có tên trong danh sách lớp.
Tôi cứ mãi im lặng nhìn vào trang sách. Đôi lúc khinh bỉ họ vì ánh nhìn khinh bỉ. Bạn thì có lẽ sẽ không thanh minh.
Bạn chợt muốn có cái máy ảnh bên cạnh để chụp. Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi. Bạn cười cười, thế là vẫn chưa hết mơ rồi.
Tôi tìm thấy nàng khi lần đầu tiên vào lớp, ngồi vào chỗ cô giáo chỉ. Chẳng qua, những cái mất nó đến nhiều quá. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Ông viết tất cả, không sửa chữa. Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Chả nghĩ nhiều cho ai được.