Rồi thì để đảm bảo cuộc sống hàng ngày được chén xương, sẽ đốt cháy cái mình đã tôn thờ và tôn thờ cái mình đã đốt cháy, sẽ viện mọi lí luận để bảo vệ, ca ngợi nó như đã từng khinh bỉ. Thế thì anh không dám. Họ so với một thằng 21 tuổi ru rú xó nhà và đưa ra kết luận nó chỉ đủ trình độ vu khống.
Tôi không rõ đêm nay có vỡ giấc và người nhẹ bẫng nữa không. chờ cô giáo dạy thêm tiếng Anh trong những buổi trưa cánh đồng ngập nắng đầy châu chấu cào cào và những mương nước ăm ắp cá Nó khiến ta sợ hãi và xa lạ.
Rồi bạn hồ nghi có đỡ thì cũng phải nghiêng ngả chứ. Họ sẽ là điểm tựa cho những con người không biết bấu víu vào đâu trong cái bẫy của đạo lí phi lí. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong.
Lăn đến chừng nào bay hơi và ngấm vào da thịt Nhân Gian đến hết thì thôi. Bạn có thể côn đồ hơn bất cứ thằng côn đồ nào. Một kiểu hăm doạ của trẻ con.
Chính sự hiện sinh của nó (chứ chả nhẽ là thượng đế) tạo ra cái xã hội phải có đạo đức và đủ thứ hầm bà lằng mà chúng ta đang có. Thế là một hôm ngồi ngáp dưới quầy hàng ế khách, thấy bác trai khoan thai bước ra khỏi cửa, rẽ trái (bên đó là hàng nước), bác gái bảo: Bây giờ cháu nói thế nào bác trai bỏ thuốc lào được thì bác cho là tài. Và tôi ảo tưởng có thể cải tạo cuộc đời (có phải chỉ mình tôi ảo tưởng đâu).
Tôi không chấp nhận một cuộc sống nghèo khó với những năng lực mà tôi tin là mình có. Cũng dễ hiểu, đã bon chen thì mấy ai còn sáng suốt. Hắn phải lừa phỉnh mình.
Cũng không được đọc truyện nữa. Và bị bắt vở thì mặt mũi tối sầm như mặt trời bị cho một chầy lặn luôn. Của một thân xác đặc.
Nhưng người xem lại trầm trồ: Ồ, một kỷ lục, suốt đời nó chỉ ăn canh. Đều có mục đích cả hoặc chả có mục đích gì. Và trong lúc cô đơn này, tôi vẫn muốn là em biết muốn.
Kể cả sau một đêm trong giấc mơ mà mọi người thân xúm vào mỗi người một ý vạch đường đi cho bạn. Của tiếng còi xe mòn mỏi triền miên ngoài đường hòa lẫn tiếng chó hàng xóm sủa bên kia bức tường. Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.
Nghĩa là bạn có cơ hội lén lút viết và gõ hơn. Lũ ý nghĩ đã đầy hộp sọ, không muốn vứt đi (có cái quả thú vị, vứt đi cũng phí). Rồi lại êm êm lan ra.