Thoát khỏi trước khi họ chết. Nhưng mà vẫn sẽ có những sai lầm. Có điều bác che bóng khéo quá, cứ câu giờ cho đến hết trận đấu thì thôi.
Anh vừa man dại nhập vào trái bóng lại vừa như ngồi ở một nơi có tầm nhìn bao quát trên khán đài để đọc mình và đọc trận đấu. Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Tôi ngồi đây đoi đói tình người khi mọi người đang lo lắng ở nhà, gọi điện đi tứ phía.
Lại còn những câu buồn (cười) của tiền bối: Ai nói gì thì nói nhưng phải tin vào mình. Dù chỉ là một nhân vật. Có thể bác sẽ không biết cho tới khi đọc những dòng này.
Tôi không có nghị lực. Nhưng tôi lại thấy thế hệ tôi và trẻ hơn tôi đang đầy mầm mống phản động thực sự. Hình như cũng hoàn toàn thôi đau.
Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Mẹ vòng sang bên trái tôi. Nhưng bạn muốn về ngay.
Tôi cứ theo qui luật, phải nhích dần trên các bậc thang nhận thức, tích lũy để nhảy lên bậc sau. (Còn với đàn ông thì không thích rồi). Bác bắn đại bác từ thành trì của bác tới chỉ nghe tiếng nổ chứ không tới.
Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy. Chỉ có một cách giải quyết thôi, vứt bớt những gánh nặng vô hình đi. Tôi vẫn ngồi không động tĩnh như gỗ đá.
Cháu bác bảo: Thế thì để bác trai hút thì cháu được bỏ học í gì ạ. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Con người luôn biết sáng tạo. Đó như một đòn cảnh cáo đầu tiên với những kẻ cậy quyền thế, tiền bạc làm càn, đem đời sống người khác ra làm trò tiêu khiển. Có lúc tôi tưởng tượng đến cảnh tôi ở nước ngoài về, sau nhiều xa cách, tôi có cớ để ôm chầm lấy người thân, bè bạn.
Bác gái tôi thường có vệ tinh quanh tôi. Nhưng mà như đã trình bầy, mẹ đang thua mà, mẹ chỉ còn trông cậy vào bác nữa thôi. Nó gợi lại ký ức xa xôi về những cuộc chạy đua với con chó bécgiê to sụ lông xám khắp cánh đồng.