Tôi ngã vào vũng nước ướt hết quần. Mai vào bác không? Thôi, tắt đèn đi… Không nghe, cứ nằm ôm cuốn vở. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu.
Chúng cố víu vào những kẽ ngón tay. Nhưng chúng đã bị đời sống dán vào những vỏ bọc lạnh. Thế là trong đầu tôi loé lên ý nghĩ: Đốt! Tôi chạy lên nhà, mở tủ, lấy tập Mầm sống xuống.
Sở dĩ những kẻ có tài nhưng không có thiện tâm cũng không thoát nổi bất hạnh là vì họ sớm muộn cũng bị quả báo, phản bội từ chính những kẻ thân thích, máu mủ nhất. Dưới tay bác, mọi việc đều được giải quyết đâu vào đấy. Nhưng nghịch một lát, nó lại nhảy lên cửa sổ chơi với cái rèm.
Làm sao vẽ được tiếng kêu răng rắc ấy hở mày? Ngay cả cái ý nghĩ trước và cái ý nghĩ đang diễn ra này, cũng có kẻ nghĩ rồi, chắc thế. Còn hơn bị coi là thằng hâm, thằng mất trí, thằng bố láo. Câu chuyện này tôi gửi đến bạn.
Đêm qua bạn ngủ lúc khoảng 23 giờ. Bao giờ cũng phải có vật thí mạng, làm đuốc sống châm lửa cho cuộc đấu tranh cho quyền sống, quyền làm người. Lúc này họ lại tưởng tôi đùa.
Của một thân xác đặc. Cái bộ mặt đó tôi đã nhìn thấy một lần và không muốn thấy lần hai. Cuốc bộ trên con đường mà đôi mắt chân dẫn mình đi.
Tôi để vài ngày trôi đi. - Thì ông hãy quên tôi và cuộc gặp gỡ này đi. Một thế giới tuyệt vọng tạo nên những sinh vật hiện sinh ấy.
Nhưng không có quyền lấy sự vất vả biện minh cho sự thiếu cập nhật những tri thức cần thiết. Nhưng có lúc bạn phải chọn lựa nghiêm túc và khắc nghiệt. Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh.
Cứ cho sự hỏng hóc trong tâm hồn này không phải do chính họ tạo nên mà do tự thân bạn là một phế phẩm dặt dẹo của tạo hóa. Cũng là dành sức chuẩn bị chiến đấu với thái độ của mọi người trước hai tin: Một là bạn bỏ học, lừa dối. Đời bao nhiêu cảnh để đời.
Nó sẽ nghĩ gì khi tôi vào tù với tội danh ví dụ như phản động, gián điệp, chống phá chế độ… Hoặc chả ai bắt tôi nhưng người ta rủ rỉ điều đó với nó mỗi ngày. Điều đó, từ chính những người thân thiết nhất, tạo trong ta cảm giác hụt hẫng, đánh mất nhiều niềm tin vào trí tuệ cũng tấm lòng quan tâm thực sự đến nhau để đạt đến sự thấu hiểu của loài người. Đúng là thân làm tội đời!