Ngần ấy năm không ngửi thấy mùi gì, thật khổ. Cháu bảo mẹ lúc nào cũng coi con như trẻ con, con lớn rồi, mẹ không phải lo. Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi.
Tôi nói: Cho con đi bệnh viện. Tôi đèo mẹ đi, cố tình lắc lư xe cho mẹ thấy là tôi bực bội. Ăn xong lên giường nằm, nghỉ tí để chuẩn bị viết.
Thêm nữa, bạn đầy những hạn chế của tuổi trẻ bị dồn nén. Nó trông như một tác phẩm điêu khắc gỗ được sơn màu rất khéo. Câu như thế không được, phải… dành cho các điều không hợp khẩu vị quan điểm của bác.
Xoạc bóng thì không dám vì dễ bị thẻ vàng thẻ đỏ, đuổi khỏi sân chơi gia đình. Khi đã chơi thì nhập vào từng tế bào, từng phi tế bào, cực kỳ lôgic mà cũng phản lôgic và cả những cái giữa hoặc không thuộc về những thứ đó. Nhưng lại muốn súc tích.
Bạn từng lấy viết làm phương tiện, làm một thứ bầu bạn qua ngày. Nhưng đành phải nhả ra. Giữa quãng ấy, nó còn vận động.
Cũng như tránh cho họ nguy cơ phải gánh hậu quả khi một ngày bạn đấm vỡ mặt ông sếp đáng khinh của mình. Mong muốn có một thân xác khỏe mạnh và thần kinh dẻo dai để tiếp nhận sự mới cũng làm đau. Và hay nói ngược với mọi người như một chú bé khờ.
Tôi sẽ không đề cập chi tiết khả năng ngộ nhận ở đây vì nếu thế, những điều tôi viết không có giá trị một thiên tài kể sơ sơ về cái xảy ra trong và ngoài mình. Vừa ngó thấy một người ngủ trên ghế đá. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được.
Nói đây là cuộc chiến thì to tát quá. Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Tôi phải đòi một cuộc sống tiến bộ hơn.
Bạn thực hiện nó trong lúc chờ đợi cái sẽ phải đến. Tôi thôi xúc động rồi. Chơi là tất cả mà chẳng là gì cả.
Biết chỉ để biết mà thôi. Đối thủ dù không thích cũng khó thoát khỏi sự áp đặt ngọt ngào của bác. Tôi là một kẻ có trái tim nhạy cảm và yếu đuối.